Tây Thu Tiểu Công Chúa

/

Chương 46: Tranh thủ lúc răng còn khoẻ

Chương 46: Tranh thủ lúc răng còn khoẻ

Tây Thu Tiểu Công Chúa

Lan Rùa

15.797 chữ

12-07-2023

Đúng đấy, WC và chị mày êu nhau đấy? Thì nàm thao? Các em muốn gì nào?

Eo, vênh nhỉ?

Không biết giờ mình lên mặt như thế có sao không nữa?

Khổ nỗi chưa kịp kiêu đã bị hai con béo hắt cả thùng nước đá đánh rầm một cái lên người á, ôi dồi ôi nó rét nó buốt nó lạnh phát run lên được.

Con còn chưa khai gì cơ mà, các mẹ nóng tính thế hả trời?

Kiểu này chúng nó biết quan hệ giữa Thu và Khôi thì chắc Thu chết không có chỗ chôn luôn ấy. Ai chả biết Khôi soái, Khôi mạnh mẽ, Khôi quái tính không đứa nào dám dây vào, tuy nhiên sự thật là Khôi lắm fan cuồng á.

Và chỉ có một Khôi nhưng tới bao nhiêu fan là fan, cậu ấy không thể 24/24 bên tớ được, cho nên rất nguy hiểm ấy, tốt hơn hết Thu nên tìm cách tự bảo vệ chính mình.

-“Tớ với Khôi là bạn thân, bạn ruột của nhau nên hay đi cùng mà, nói linh tinh gì vậy?”

-“Láo toét, bạn thân đâu có thơm nhau đâu.”

-“Ây za…các bạn cứ bình tĩnh…là thế này…Khôi…Khôi…thích người khác đó, nhưng hai đứa đấy giận nhau nên Khôi thơm và nắm tay Thu để chọc tức người ta thôi.”

Vừa mới dứt lời thì mắt cái Diệp đã sáng long lanh luôn.

-“Thật ạ? Thật không chị Thu? Vậy là anh Khôi thích em à?”

Chi cô nương đen mặt nghi hoặc, mấy đứa còn lại trong nhóm cũng có vẻ chưa hài lòng lắm với câu trả lời nên tớ đành phải bồi thêm.

-“Ừ, có khi vậy đấy. Mọi người nghĩ mà xem Khôi sáng láng như thế có điên mới thích Thu nha. Mà nói thật Thu có người thương rồi.”

-“Ai cơ?”

-“Có phải Khỉ không?”

-“Đúng rồi, cái gì mà thương nàng sủng nàng không muốn nàng chịu uỷ khuất đó…”

Bọn nó nhao nhao cả lên, ôi Khỉ ơi xin lỗi cậu nhé, tình huống cấp bách đành mượn tạm danh tính vậy. Tớ hít một hơi sâu thật sâu, gật đầu đánh rụp rồi quả quyết khẳng định.

-“Đúng vậy, đúng là Khỉ. Thu thương Khỉ từ ngày mới vào lớp 10 cơ, nhưng Thu chưa nhận lời vì không muốn Khỉ lơ là chuyện học hành, mong cậu ấy hết mình nỗ lực phấn đấu để tương lai sẽ trở thành ông chủ của tập đoàn phân than lớn nhất Việt Nam.”

Eo, tụi nhóc ngây thơ dễ sợ, tin sái cổ luôn rồi, thả Thu ra ngay lập tức. Tớ nhặt áo quần đồng phục dưới đất gấp gọn bỏ vào cái túi nhỏ, đồ bẩn hết thế này chắc hôm nay không tham gia được đội cổ vũ rồi, hơi buồn buồn à, mà đang định phóng về nhà thì đụng trúng Khôi chứ, trời ơi ánh mắt cậu ấy còn kinh khủng hơn cả lũ kia cộng lại.

Cũng muốn mách lẻo lắm nhưng sợ ông tướng này lại làm to chuyện nên Thu đành phải bịa à.

-“Thu…Thu…trượt chân bị ngã vào bể nước Khôi ạ.”

Cứ ngỡ bạn trai đau lòng thương xót lắm, ai ngờ không những không dỗ dành nịnh ngọt Thu mà còn quát xa xả xa xả ý.

-“Tưởng Thu ngu vừa vừa thôi chứ ngu quá như thế này thì ai mà chịu nổi?”

-“Hả? Thu bị ngã nha, bị đau hết cả người mà Khôi còn mắng Thu à?”

-“Mắng cho chừa đi, mắt cứ trớn lên ngó trai đẹp nên mới thế chứ gì? Cái tính lăng nhăng mãi không sửa được, sau này thử hỏi làm gương cho con cái thế nào đây?”

Xi.

Con tớ mắc mớ gì Khôi phải lo?

Ấm ức bĩu môi thôi chứ hèn không dám ý kiến cậu ạ, Khôi cởi áo khoác ngoài khoác cho Thu rồi kéo tay tớ lôi đi xềnh xệch ấy.

-“Khôi lại sao thế? Không vào thay đồ đi sắp thi đấu rồi.”

-“Khôi đưa Thu về.”

Cậu ấy đáp mà còn chẳng thèm quay lại.

-“Không cần đâu…đội tuyển không thể không có Khôi…Khôi vào thi đi mà…không cần thật đấy…Thu không sao cả…”

-“Thu nói thì hay rồi, nhưng nhỡ ngày mai Thu cảm lạnh rồi nghỉ học ra đấy để Khôi lại phải nhớ Thu à? Quên đi nhé.”

Uầy, giọng bực bực nhưng thấy dễ thương ghê quá à. Ngọt như mía lùi á, Thu giờ hơi bị quan trọng nha, Thu bệnh là có người thương nhớ Thu đấy.

Ôi dồi ôi, tim gan xao xuyến thế chứ nị.

Cưng Khôi chớt mất luôn đó, nhưng chính vì cưng nên mới không muốn Khôi phải vì Thu mà bỏ thi, tớ lừa cậu ấy rằng còn quần áo trên lớp, lên thay tý rồi xuống cổ vũ ngay mà, Khôi nhanh nhanh không muộn giờ mất vui, lớp 11A1 mà đánh thắng đội kia thì sau đó tụi mình đi ăn liên hoan nha.

-“Chỉ ăn liên hoan thôi à?”

Có người hất hàm hỏi, tớ bối rối không biết trả lời sao cả ấy.

-“Khôi lập chiến công như thế mà không được thưởng gì hết á?”

-“Ừ…thế…thế Khôi muốn thưởng gì?”

Cậu ấy ghé tai tớ thì thà thì thầm.

-“Cho Khôi ăn một viên kẹo.”

Eo, đểu ghê gớm luôn á, nhưng vì sát giờ lắm rồi với cả đối thủ lần này toàn thằng to cao vạm vỡ lắm, chắc gì đã thắng nên Thu ngoắc tay đồng ý luôn. Đợi cậu ấy vào trong rồi tớ mới ba chân bốn cẳng ra lấy xe đạp tức tốc về nhà.

Tớ tắm gội thay cái váy hoa xong dùng hết tốc lực đạp đến trường, len lén ngồi vào hàng ghế khán giả. Cũng sắp kết thúc trận đấu rồi, điểm số sát nút lắm, đoán ngay mà, bọn này mạnh lắm, bên tớ một người giỏi cũng chẳng thể nào cân được hết cho cả đội.

Cố lên.

Các bạn 11B3 cố lên.

Chán các bạn lắm, Thu âm thầm ủng hộ như thế rồi mà vẫn thua. Hình như con gái lớp 11B3 có vấn đề ý sao, chẳng buồn tủi cho lớp gì sất, thậm chí thời khắc Khôi ghi điểm chúng nó còn hò reo inh ỏi luôn.

Đội cổ vũ lớp tớ thôi khỏi phải nói, phởn lắm, nhào xuống hẳn sân thi đấu nhảy một bài rõ bốc lửa. Thu nhìn thấy Khôi nháy mắt nên biết điều lủi ra ngoài, vì địa điểm cũ bị một số đứa phát hiện rồi nên tớ nhắn tin cho bạn hẹn nhau ở bụi hồng phía Nam, chỗ này nghe đồn có rắn nên không đứa nào dám ra đây cả.

Công nhận giải nhất chạy cấp thành phố cũng có lợi ý nhỉ, chưa đầy năm phút sau đã thấy xuất hiện rồi.

-“Uầy Khôi hôm nay ngầu ghê gớm nha.”

Khen ngợi thế mà chẳng cười gì cả, cái mặt khó đăm đăm ý.

-“Ngầu gì đâu, lúc vào trận được nửa tiếng bị ngã trẹo cả chân đây này.”

Hả?

Thật á? Ôi dồi ôi thương quá đi mất thôi, tớ vội vã tìm hộp dầu trong balô rồi sấn lấy người ta hỏi han này nọ, ngọt giọng bảo đau chỗ nào đưa đây Thu xoa cho. Bình thường mà thấy mình xuống nước là cái người này dỗi hờn kinh lắm đấy, hôm nay thì khác à, búng tai Thu rõ đau rồi còn vả nhẹ lên má nữa chứ.

-“Này, sao Khôi vũ phu thế?”

Nói ra mới biết hớ ấy, chỉ nên dùng từ vũ thôi, còn từ phu trong hoàn cảnh này là dễ gây hiểu nhầm lắm. Nhưng cũng có cái hay, mặt cậu ấy đỡ cau có hẳn, cười cười nữa chứ.

-“Cháy nhà mới ra mặt chuột.”

Ựa.

Bạn nói thế thì tớ hiểu ngay à, làm gì có cái vụ ngã nào ở đây, troll thôi. Troll để Thu lộ cái đuôi nói dối của mình ra á, thật nhục nhã quá đi thôi.

-“Thu…xin lỗi…mà sao sân vận động đông như thế Khôi vẫn biết?”

Khôi nắm lấy tay tớ trầm ngâm ngắm nghía, mãi một lúc sau cậu ấy mới thủ thỉ.

-“Nếu Thu thương một ai đó thật lòng, Thu sẽ có khả năng nhận ra người ta trong hàng vạn người.”

Uầy tim đập rộn ràng tưởng nhảy ra ngoài á, nhìn cái mặt đẹp trai phụng phịu nũng nịu cưng không tài nào mà chịu được. Thu mủi lòng lấy luôn cái kẹo trong túi rồi bóc vỏ bỏ vào miệng.

Những gì xảy ra tiếp theo các cậu chắc đoán được rồi đó, nói ra ngại chết à. Eo cũng chẳng có gì đâu, tớ giữ lời hứa của mình thui mà.

Ai đó ban đầu hơi choáng nhưng lấy lại tinh thần nhanh lắm, nhận được kẹo rồi còn đểu đểu cắn nhẹ vào môi Thu nữa ấy, hại má tớ đỏ rừng rực luôn.

-“Bây giờ Khôi còn trẻ nên mới ăn được kiểu này thôi chứ mai sau già rồi răng yếu là Thu phải nhá trước ấy.”

Ựa, trình độ làm màu đạt tới le vờ mắc rồi ạ. Nể ông quá đi mất ông Khôi ơi, Thu thở dài vỗ vai bạn cảm thán.

-“Lúc răng Khôi yếu chắc răng Thu cũng rụng hết rồi, nhá nhá thế nào được.”

Bạn ngẫm nghĩ một hồi thì kéo tớ đứng dậy rồi cứ thế lôi đi, Thu hỏi đi đâu đấy, Khôi quay lại ngọt ngào bảo.

-“Đi ăn…tranh thủ lúc răng còn khoẻ.”

Cún cười hiền, nắng chiều tà chiếu lên gương mặt rạng rỡ của cậu ấy đẹp lung linh huyền ảo. Tớ rút tay mình ra không để cho người ta cầm mà sửa lại thành tay đan tay chặt thật là chặt.

Khôi à, thực sự là Thu cảm thấy may mắn.

Thu biết chắc chắn Khôi sẽ được đi du học Mỹ. Kể cả Khôi không giành học bổng thì với điều kiện gia đình Khôi đó chỉ là chuyện nhỏ thôi. Bởi vậy nên Thu nhất định sẽ nỗ lực hết mình để được đi cùng Khôi nhé.

Thu quen việc Khôi là của Thu rồi đó, không muốn bị ai cướp mất đâu.

-“Thu lại ngơ cái gì thế?”

Quết kem vào mũi người ta nữa chứ, ghét thật đó. Mà tới hàng kem từ bao giờ không biết? Kem dâu ngon quá là ngon cơ, tớ cắn một miếng rồi trả lời bạn trai.

-“Không ngơ gì cả, Thu đang tính làm sao để WC của tớ thì chỉ mình tớ được dùng thôi.”

Có người tý sặc, bẹo má Thu trêu chọc.

-“Hay đấy, vậy từ nay Thu cũng là BC của riêng Khôi.”

BC?

Biết thừa nha, đây cũng có lúc thông minh chứ bộ.

-“Trong mắt tớ Khôi là soái ca mà Khôi lại chỉ coi tớ bằng cái bồn cầu thế à?”

-“Đâu có?”

-“Đừng cãi đi, BC là bồn cầu chứ còn gì nữa?”

-“Đâu, là bé cưng mà.”

Eo, lươn lẹo thế chứ nị. Nhưng thôi, không tranh luận nữa, nhỡ cãi nhau thì phiền phức lắm, cả vụ giải bóng lẫn vụ sắp thi giữa kì đã đủ mệt mỏi rồi. Trong mối quan hệ này Thu tự thấy mình người lớn hơn nên khi nào có thể nhường được thì nhường Khôi luôn đó.

Bởi thế nên thời gian sau đó trôi qua rất ngọt ngào, có Khôi kèm cặp nên điểm thi giữa kỳ của tớ cao khủng khiếp luôn, tổng điểm chỉ kém cậu ấy có 3.5, hiện tại đang xếp thứ hai toàn khối.

Choáng không?

Quá choáng luôn ý chứ, Thu phục Thu quá đi thôi.

Mùa giải bóng rổ kết thúc, mặc dù lớp tớ có nhân tài nhưng xét về tổng thể thì không được đồng đều nên chỉ xếp thứ hai toàn khối thôi. Chẳng hiểu sao thầy chủ nhiệm khoa thể dục tự dưng  tuyên bố rút lại quyết định lớp nào giải nhất được đi thi thành phố mà thay vào đó là tuyển thành viên đồng đều từ các lớp.

Cũng có lý thôi, như thế mới tập hợp được nhiều người giỏi. Kết quả được MC đọc trên loa phát thanh vào một ngày cuối tháng 11, lúc biết tin Khôi Khỉ cùng được chọn tớ cứ hoang mang kiểu gì ý.

Tuy nhiên cuộc đời đúng là lạ kỳ, chưa hết bất ngờ này đã đi tới bất ngờ khác rồi.

“Vâng, đó là những tin tức thể thao đáng chú ý trong tuần qua. Và sau đây tới chuyên mục tâm sự học đường. Xin mới quý vị và các bạn lắng nghe lời thổ lộ của bạn Phạm Lệ Thu lớp 11A1…”

“…Đúng vậy, đúng là Khỉ. Thu thương Khỉ từ ngày mới vào lớp 10 cơ, nhưng Thu chưa nhận lời vì không muốn Khỉ lơ là chuyện học hành, mong cậu ấy hết mình nỗ lực phấn đấu để tương lai sẽ trở thành ông chủ của tập đoàn phân than lớn nhất Việt Nam….”

Ôi dồi ôi chuẩn giọng Thu luôn ấy.

Con ranh nào mà mất dạy quá đi mất, dám thu âm lời của tớ rồi gửi cho chuyên mục Radio buổi sáng. Thu gây thù chuốc oán gì với bạn mà bạn nỡ làm nhục Thu trước toàn trường thế cơ chứ?

Quay sang cái mặt Khôi đen kìn kịt rồi, còn chưa kịp nói lời an ủi thì Khỉ từ đâu đã chạy vào hét toán loạn.

-“AWESOME…AWESOME…REALLY REALLY AWESOME…”

Bọn lớp tớ được thể nhao nhao cả lên, kiểu đại ca Khỉ sướng nha, vừa được vào đội bóng vừa được tỏ tình công khai. Có đứa nghe nịnh phởn hết chỗ nói, mừng mừng tủi tủi bước tới bàn tớ thổ lộ.

-“Anh biết mà, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn vào ánh mắt mình anh đã biết. Mình thương thầm trộm nhớ anh bao lâu nay có mệt mỏi không mình? Giờ thổ lộ ra được rồi chắc nhẹ lòng lắm phải không?”

-“Hâm à…cái đó…cái đó…”

-“Mình đừng lo cho anh…càng yêu thì anh học càng hăng mà thôi…nhất định tương lai hai đứa mình sẽ chói loà như cái bóng đèn cao áp vậy đó…”

Ựa.

Thu xỉu mất thôi, mà sợ người ngoài nhòm ngó nên phải kéo bạn ra một góc nói chuyện riêng, giải thích nào là tình thế ép buộc, nào là tớ nói bừa thôi chứ không phải thế đâu, mong Khỉ rộng lượng tha thứ cho tớ và đừng nghĩ lung tung.

Cậu ấy nghe xong thì cười tủm tỉm rồi phán câu xanh rờn.

-“Các cụ dạy thật đúng, con gái chuyên trị ăn không nói có. Thôi không phải lằng nhằng nữa, tâm ý của Thu Thu anh hiểu hết rồi.”

Hiểu rồi à? Ừ hiểu rồi là tốt rồi, tớ chẳng có thời gian quan tâm thêm nữa, vội vàng chạy về lớp thanh minh với WC.

Khổ nỗi bạn đi đâu mất rồi.

Mất tích cả chiều hôm đấy không thể liên lạc được. Chắc chỉ giận tớ thôi bởi nếu như lần trước thì cô Vân đã gọi điện lo lắng hỏi thăm rồi, ngẫm vậy nên Thu yên tâm về nhà, sáng hôm sau đi học từ sáu giờ, trước khi tới trường thì vòng xe qua nhà bạn.

Đợi được mười phút thì thấy cậu ấy ra khỏi cổng, tớ vẫy vẫy nhưng người ta kiêu lắm á, bước lên ôtô mà không thèm liếc Thu lấy một cái.

Kiểu này chắc giận dai lắm, chắc cạch mặt Thu luôn một tuần á.

Hay một tháng? Hay một năm?

Chẳng biết nữa, chỉ biết cả buổi sáng lầm lì lắm á, tới trưa lại bắt đầu cái bài ca bỏ cơm các cậu ạ. Tức chứ, nhưng không sao nha, vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn.

Cái tính hờn của bạn Khôi ấy à, lần này bạn Thu sẽ trị triệt để luôn nha.

Thu cũng không thèm xuống nhà ăn nữa, định lấy sách ra học bài nhưng tại đói quá nên người nó lả hết cả ra ý, không làm sao mà nhồi nhét thêm chữ nào được nữa, nằm bò ra bàn luôn.

Đúng tới tầm 12 giờ 45 Khôi lườm tớ một cái rồi bỏ xuống dưới, một lúc sau cầm lên cả hộp cơm to đùng đoàng thơm phưng phức luôn, toàn món Thu thích. Eo ơi sướng mém cười luôn á, may mà tinh thần vẫn đủ tỉnh táo để tiếp tục mếch ca lờ đấy.

-“Khôi không ăn Thu cũng không ăn.”

Bạn điên.

Hành động rất chi là khốn nạn, dám dùng tay bóp hai bên má tớ ra để đưa thìa cơm vào. Đúng là cái loại bạo lực, tuy nhiên Thu cũng không phải dạng vừa nha, nhất định chỉ ngậm thôi chứ không chịu nhai rồi nuốt xuống.

“Khôi có giỏi thì đổ thêm thìa nữa đi nè, cho Thu nghẹn chết luôn đi.”

Viết nắn nón ra giấy nháp, oai không?

Thế nào mà đe doạ thành công nó mới máu chứ, rốt cuộc WC cũng chịu ăn, Thu thì đói quá không thể nũng nịu được thêm nữa rồi, hai đứa tỏm ta tỏm tẻm đánh chén sạch sẽ luôn.

Đang định quay ra dỗ dành người ta một chút cơ mà lại thấy bóng dáng bọn cái Chi chuẩn bị rẽ vào lớp rồi nên Thu ngay lập tức ngồi ngay ngắn sang một góc. Khôi thì thản nhiên vẽ vời như chẳng có chuyện gì xảy ra ấy, công nhận diễn tốt thật.

Giữa giờ ra chơi buổi chiều tớ nhận được email thư tình của bạn Khỉ, đại loại là Thu Thu yên tâm, kỳ này nhất định anh sẽ phấn đấu lọt top 10 để không phụ sự mong đợi của mình.

Thu còn đang suy nghĩ nên hồi âm như nào cho hợp lý thì Khôi đã giật lấy điện thoại, ngọt ngào soạn thư trả lời.

“Em không thèm nam nhân chỉ xếp trong top 10 đâu mình ạ. Em chỉ thích sánh đôi cùng người đứng đầu thôi. Mong mình đừng bao giờ gặp em cho tới khi mình giật được vị trí thứ nhất. Em cũng xin thề kỳ này nếu mình ngoi lên được vị trí đầu tiên em nhất định sẽ hôn mình trước toàn thể học sinh trong trường.”

Mà nói thật Khỉ chẳng tinh tế gì sất, tin sái cả cổ luôn, nhắn tin cho tớ rõ khí thế.

“Được, mình nhớ giữ lời thề. Anh từ giờ nhất định đóng cửa luyện công, từ giờ tới khi xếp thứ nhất sẽ không gặp mình nữa.”

Ựa, không biết tự lượng sức mình à? Thế thì từ giờ tới lúc tốt nghiệp chúng ta không gặp nhau rồi Khỉ à.

Quay sang nhìn cái mặt bạn Khôi đểu không tả nổi luôn, nhưng hình như việc đó khiến bạn hạ hoả hay sao ý, lúc trống điểm lại lẽo đẽo theo Thu ra lấy xe rồi đèo Thu về. Việc bạn đạp cứ đạp, việc tớ nói cứ nói, dường như chẳng liên quan tới nhau á.

-“Khôi à, Khôi đã hết bực chưa để Thu tâm sự chuyện hôm qua cho nó chất lượng.”

-“…”

-“Cái đó ấy…có một đợt bọn cái Diệp cái Chi chặn Thu lại hỏi chuyện giữa tụi mình, tớ sợ lộ nên mới phải nói dối tớ thích Khỉ.”

-“…”

-“Thề có trời đất chứng giám, người Thu thương chỉ có một mà thôi.”

Giờ chỉ nhìn thấy lưng Khôi thôi à, chẳng biết thái độ nó méo mó ngang dọc ra sao đây?

-“Khôi à…Khôi…”

-“…”

-“Khôi không tin Thu hả? Khôi cứ lạnh lùng như thế Thu buồn lắm đó.”

-“…”

Thôi nha, cách này không xong rồi, tốt nhất giở thủ đoạn thôi. Thu oà khóc nức nở luôn, nhiều khi tớ cũng thấy tớ giỏi thật đó, muốn có nước mắt là có liền à. Bạn rốt cuộc cũng mủi lòng, quay lại dịu dàng lau mặt cho Thu rồi vỗ về.

-“Đừng khóc, khóc nhiều đau mắt đó.”

-“Nhưng Khôi ghét với giận Thu mà, lòng Thu không yên nổi ý, khổ tâm chết đi được.”

Hơi bị mếch ca lờ ý nhỉ? Nhưng kệ đi, khả năng làm nũng của tớ vẫn chưa ăn thua gì với cậu ấy đâu.

-“Khôi không giận, nhưng Thu làm Khôi bực mà Thu chẳng chịu dỗ dành gì cả.”

-“Khôi thích dỗ như nào?”

-“Khôi chẳng biết nữa, nhưng bây giờ mà có ai đó ôm mình thì tuyệt.”

Gớm, nói thẳng ra luôn mất gì đâu mà phải vòng vo tam quốc thế? Tuy nhiên Thu cũng thấy cái lỗi lần này của mình hơi lớn lớn nên chủ động vòng tay qua ôm bạn.

-“Thích thật đấy, giá kể người ấy ôm chặt hơn tý nữa nhỉ?”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!